Ối!” Hóa ra vừa rồi mình nằm đè lên không phải là ‘tấm đệm’ mà là người, một người đàn ông? Hơn nữa còn là…..Một quân nhân!
Úc Tử Duyệt ngồi bệt dưới đất ngẩng đầu ngu ngơ nhìn tới người đàn ông cao lớn cường tráng mặc bộ đồ đồ rằn ri màu xanh lá cây nọ. Anh ta đang đi chân không, bỏ lại đôi giày cao su trên mặt bùn đất.
“Mới vừa rồi…..Là, là anh đã cứu tôi?” Úc Tử Duyệt hậu tri hậu giác đứng dậy, chạy đến sau lưng anh chàng quân nhân vui vẻ nói.
Người lính ấy quay lại cúi đầu n
máy chạy bộ điện
bàn bóng bàn
hìn cô gái nhỏ đứng còn chưa tới ngực mình, tóc tai cô bé xốc xếch, trên gương mặt nhỏ nhắn màu lúa mì còn dính vài vệt bùn nhão, dáng vẻ mảnh khảnh nhu nhược. Mới nhìn giống như một cô gái trẻ còn chưa đến tuổi trưởng thành.
Đôi mắt sáng to tròn đen nhánh long lanh nước ấy cứ bất động nhìn chằm chằm vào anh.